Thursday, June 21, 2007

Review: MORTIFERA - Vastiia Tenebrd Mortifera

Alcest, Amesoeurs và Peste Noire là những ban nhạc không thể xuất sắc hơn của Neige.
Neige đã từng được đề cập đến ở 1 vài topic về Black Metal. Vốn biết anh là 1 tài hoa, 1 kẻ phá hủy con đường Black Metal Old School, 1 kẻ biến Black Metal thành thứ âm nhạc thăng hoa, nghệ thuật, trừu tượng và lâng lâng!

Và với Mortifera, Neige đã để lại cùng 2 thành viên khác 1 siêu phẩm của sự "loạn trí" !

Vastiia Tenebrd Mortifera


Neige đã chơi trong album này trước khi rời khỏi Mortifera với 1 lý do không ai hiểu.
Những gì để lại của anh quá lớn, tầm ảnh hưởng trong phong cách chơi vô cùng đặc biệt.
Trên thế giới không 1 phong cách nào lại giống như lối chơi Black Metal của Neige.
Nếu Alcest là ban nhạc của nỗi buồn, vẻ đẹp tạo hóa. Amesoeurs là ban nhạc chửi bới xã hội hiện đại. Peste Noire là thù hằn nhân loại... thì Mortifera lại khác, được coi là band depressive nhất trong các project của Neige, Mortifera hát về nỗi buồn, sự hành xác, sự gục ngã của tâm hồn.
Điều tuyệt diệu trong album này chính là sự "quay cuồng" của nó! Khi các album Depressive Black Metal khác đưa âm thanh gió mưa, sấm sét, sông hồ ... vào âm nhạc để tăng sự trầm cảm của nó thì Mortifera không cần sử dụng tới những âm thanh đó cũng đủ khiến người nghe cảm thấy trời đất xám xịt, dông tố, gió mưa... ẩn chứa trong chính âm nhạc!

1. Fbrahgments (hay Fragments) - Mảnh Vỡ Tâm Hồn...
Một sáng tác đích thực của Neige.

"Từng nốt gẩy đàn trong cơn mưa xa
Thấm thoát trôi đi nhẹ bẵng linh hồn
Từng hồi trống len lỏi nơi mông lung
Ngào ngạt khoảng không mưa bão tố...

Như có bông hoa nở rộ giữa trời mưa
Đẹp lạ kỳ trong đêm mưa tan tác...
Nhưng chưa kịp nở hết mùi hương
Đã lụi tàn trên tràn gian uất ức...

Như trên vực nhìn xuống đáy trần gian
U sầu nhắm mắt nguyện ra đi...
Cơn mưa kia gào thét gió nàng tiên...
Kết thúc đẹp như ánh sao đêm..."


Âm nhạc của Neige là vậy! Đẹp lạ lùng ,buồn lạ lùng, u tối lạ lùng!
Neige sử dụng triệt để mọi âm thanh của nhạc cụ. Giai điệu tuyệt vời! Lôi cuốn hết mức, trên tiếng đàn kiệt quệ, trên thứ giai điệu như mưa bão lại có những nốt nhạc đẹp và buồn không tưởng.
Đó chính là sự tuyệt vời trong âm nhạc của Neige, len lỏi trong cái ảm đạm chát chúa lại là những giai điệu đẹp không ngờ!


2. Le Revenant - Người đã trở về...

"Tôi đứng giữa trời mây lạnh giá
Gào thét xé tan nỗi cô đơn...
Nhắm mắt để giữ lại nước mắt
Thời gian như trôi về xa xôi...
Như cơn mưa đưa người quay trở lại...
Đẹp như 1 giấc mơ..."


Ngay từ những giây đầu tiên, âm nhạc như thể 1 bầu trời bao phủ kín con người ta.
Thật tuyệt khi nghĩ rằng ta đang đứng trên đỉnh núi và nghe ca khúc này. Thật tuyệt khi cảm giác nó như cơn mưa rào đang gào thét.
Neige đã để lại 1 ấn tượng không thể đẹp và đáng sợ hơn! Lối chơi guitar cuốn hút đầy giai điệu. Giai điệu mộc mạc nhưng mang sắc thái vội vàng, tuy nhiên vẫn hoàn hảo, chỉnh chu không hề nhàm chán.
Neige luôn tạo 1 khoảng không gian kỳ lạ trong mỗi bài hát của mình, đôi khi 1 chút nhẹ nhàng lững thững tạo cho người nghe sự lâng lâng đỉnh điểm!

3. A Last Breath before Extinction - Hơi thở cuối cùng...
Một ca khúc trái chiều...
Mortifera nối tiếp các siêu phẩm trong album này với 1 ca khúc đau đớn và depressive kinh khủng!
Depressive nhưng giai điệu không quá lề mề dài dòng, mạch lạc và ủ rũ. Hiếm 1 band depressive black nào lại chơi guitar hay như vậy, dày đặc giai điệu, trôi chảy, cuốn hút.
Vocal trong track này không phải là giọng của Neige. Lối chơi của Neige cũng không quá áp đặt ca khúc này. Dấu ấn của Neige duy nhất trong ca khúc chính là những nốt gẩy guitar hài hòa và nhẹ nhàng trên nền nhạc ủ rũ, giọng hát kinh tởm của Noktu ở khoảng 2 phút cuối.
Phút cuối cùng là màn solo guitar của Neige cùng giọng hát bi thương của Noktu.
Ca khúc tách biệt khỏi track 1 và 2, đặc biệt là khác hoàn toàn track sau nó. Nhưng không thể phủ nhận "A Last Breath before Extinction" là 1 ca khúc đỉnh cao của lối chơi Depressive Black Metal.


4. Epilogue d'une Existence de Cryssthal - Hồi kết cho 1 người sắp chết...
Khi track 3 là "Hơi Thở Cuối Cùng" với sự tàn bạo, uất hận, u sầu lên đến cực độ thì "Hồi Kết" có vẻ thật nhẹ nhõm và êm đềm.
3 phút được trình bầy duy nhất bằng cây đàn thùng.
Đẹp và buồn hết mức. Mortifera giữ đúng phong cách không chơi âm thanh thiên nhiên của mình, thiết nghĩ nếu ca khúc này có nền là cơn mưa hay tiếng suối thì tuyệt biết bao...
Tuy vậy 3 phút với 1 điệu guitar acoustic mênh mang là quá đẹp cho cái album đầy đau khổ.

"Hồi Kết" có vẻ như đưa ta đến 1 thế giới quay cuồng đích thực từ thế giới bên kia - phần còn lại của album...



5. Ciel brouille - Trời đất quay cuồng...

Đúng như tên của nó...
Ciel Brouille là ca khúc tuyệt vời nhất!!! Điên loạn, sự uất hận của trời đất, của con người như bộc lộ hoàn toàn trong ca khúc này!
Lối chơi của Neige, sự thăng hoa trong guitar và drum. Mọi cảm giác con người đều rõ nét! Trên nền guitar tàn bạo và day dứt là giọng hát như xé tan đất trời.
Tối nay nghe ca khúc này ở Holy cafe thật sướng! Ngồi 1 mình chìm vào cảm giác trời đất quay cuồng, mông lung thật lạ!
Những tiếng nhạc đầy vẻ nghệ thuật xen lẫn nhau hòa vào nhau như cơn mưa giữa bầu trời hửng nắng vậy! Những tiếng đàn ở phút thứ 3 trở đi thật lạ lẫm, không hình dung nổi đây là nhạc cụ gì mà lại quyến rũ đến vậy.

"Hãy hát vang khúc ca giữa đất trời...
Hãy nhắm mắt tìm vào cõi mông lung...
Mỉm cười dù nước mắt vẫn chảy...
Hòa ca ánh sáng tuyệt biết bao... ( Smiley )

Êm đềm như ngủ giữa cánh đồng
Dưới ánh nắng sau cơn mưa bão táp...
Để đời trôi trong bình yên mát mẻ...
Để đất trời tạnh đi những cơn mưa........................."


Một ca khúc không thể hay hơn... Ciel brouille.........

6. Abstrbve Negabvtiyon Rebssurectyion - Mêng mang, trừu tượng và phủ định mọi thứ.........
Cũng giống như track3, ca khúc này lại mang màu sắc khác với Ciel Brouille.
Cũng như cái tên của nó, khó hiểu và 1 chút bất cần.
3 phút đầu ca khúc không có 1 trật tự giai điệu nào cả. Luẩn quẩn và bi (hài)...
Nhưng đoạn cuối của nó lại kéo ta vào thứ giai điệu có chiều sâu, vội vã. Như con người đang chạy trốn đi xã hội này, luẩn quẩn và mơ màng... Chắc chắn ta chẳng thể thoát được nó...

Tự chui vào ngõ cụt để lại sau lưng và cả trước mặt 1 xã hội chật chội, 1 cái nhìn và 1 nụ cười không mãn nguyện nhưng chấp nhận và bất cần...
Thôi... ta đành chấp nhận nó... lập dị 1 chút, khó hiểu 1 chút...

7. Aux Confins des Tenebrss - U ám và tối tăm...
Mọi cái tên của mọi ca khúc trong album này đều biến đổi và không thể giải nghĩa...
Phải tự sắp xếp lại các chữ cái và tra nó trong cuốn từ điển... đỏ mắt và tối nghĩa vô cùng...

Đây lại là 1 ca khúc đỉnh cao trong album. Đoạn mở đầu chiếm đến nửa ca khúc ngắn ngủi này... biết nói sao nhỉ.............

"Khi ta đang vui cùng nắng gió...
Bỗng trời vang tiếng quạ kêu thảm thương...
Khi bầu trời đang hửng nắng hương thơm...
Bỗng đổ mưa mang theo điểm chết chóc..."


2 phút đầu là những giây phút nhẹ nhõm và êm đềm... Rồi chợt 1 phút còn lại... Những điều kinh khủng nhất lại đến...
Chỉ 1 phút này thôi xứng đáng là những giây phút hãi hùng và ghê rợn nhất album... Giọng hát của Noktu khiến con người ta nổi da gà, tưởng như cái chết đang đến cận kề...
Ca khúc kết thúc để lại sự tiếc nuối và nhẹ nhõm cho người nghe... 3 phút ngắn ngủi mang lại những sắc thái sợ hãi nhất!

Album đi đến hồi kết... lần thứ 2...

8. Fruits of a Tragic End - Những gì đẹp đẽ nhất cho kết thúc của 1 bi kịch...
"Bi Kịch"...
Xin không nhắc về ca khúc này vì nó là 1 cover...

...

Toàn diện album, Vastiia Tenebrd Mortifera ............
Thật tệ là mình chưa thể hiểu nổi cái tiêu đề quái gở này...
Một album xuất sắc... Không thể hoàn hảo hơn...
Chưa nghĩ ra 1 điều gì để chê nó cả... ngoài những tiêu đề khó hiểu...
100/100 là mức điểm xứng đáng cho 1 album đỉnh cao của Depressive/Melancholic Black Metal.

Dành cho fan của Dark Metal (!), Black Metal, Depressive Music, Melancholic/Beauty Music và... dành cho fan của mọi dòng nhạc!



http://www.megaupload.com/?d=EWPGPCZH
http://safelix.com/ipsrdey (pass: attila)

No comments: