Wednesday, June 6, 2007

Review: DESIRE - Pentacrow - When Sorrow Embraces My Heart............

Nếu LOSS là ban nhạc có tuyệt phẩm tôi yêu điên dại nhất của Doom Metal thì...
DESIRE là ban nhạc tôi yêu điên dại, sợ hãi và ám ảnh nhất của Doom Metal................

PANTACROW...
Hiếm 1 ban Doom Metal nào lại như vậy...
Mỗi album đều đọng lại nơi tâm hồn người nghe một khoảng trống vô bờ, mỗi album là kéo theo hình ảnh một ca khúc, một sự quật khởi tâm hồn, đôi khi là hủy diệt tâm hồn đó...

PENTACROW còn kinh khủng và ảm đạm bội phần... Tất cả những gì trong Pentacrow đơn giản đều gắn liền cái chết...
Trong âm nhạc của Desire, cái chết luôn là điểm đến của mọi tâm hồn...


Crow là con quạ, bìa cover là con quạ...
Một con quạ chết trên những bông hồng sương khói...

A Ride In a Dream Crow
Tuyệt khúc đầu tiên...
Pentacrow bắt đầu với những âm thanh đặc trưng của màn đêm...

Trong bầu trời đêm tĩnh mạch đó, chỉ là 1 phút intro nhưng tôi có thể viết review cho nó cả vài trang giấy...
Chỉ quánh đặc lại trong âm thanh gió xào xạc, tiếng cửa kêu cót két... Nổi lên là tiếng đàn vĩ cầm buồn tê tái, ảm đạm 1 cách khủng khiếp...
Như nhạc nền cho một người tự tử (???), sầu u, tang thương...
Từng âm thành, từng giây trong 50 giây mở màn đó đều đọng lại những gì bi tráng nhất... Giữa bầu trời gió gào thét, lá rụng như giữa mùa thu, gió quằn quại, tiếng cửa cót két...v.v. mọi thứ toát nên sự cô đơn không thể tả...

Nhưng điểm nhấn cho sự tang thương, ai oán chính là tiếng quạ kêu...
Không thể hình dung nổi nữa... Cái loài động vật đen và luôn luôn mang điềm gở ấy lại xuất hiện ngay những phút đầu tiên của album...
Tiếng kêu như tiếng khóc than...

Và từng hồi quạ kêu chìm vào âm thanh của đàn dương cầm...
Từ vĩ cầm đến tiếng quạ kêu rồi về với âm thanh của dương cầm, có lẽ chưa bao giờ Doom Metal lại có một sự mở đâu ai oán đến vậy...
Từng tiếng đàn piano, rồi từng hồi trống mệt mỏi hiện ra...

"I can hear it...
I can hear the Crow... the Crow...

Buried and forgotten, in these shadows of past,
I wait the songless bird, whose nest is my rest.
This gasp of trust is something like a refuge...
Will be this lustful voyage really the last? "

Trời ơi!!! Chỉ biết thốt lên khi nghe giai điệu của ca khúc ấy... Guitar sầu thảm vậy sao, vocal gằn gọc tang thương vậy sao... DOOM METAL là vậy sao!!! Khóc than và cào xé, vẫy vùng...

Tôi có thể nghe...
Tôi có thể nghe âm thanh ấy... Quạ kêu....
Quên đi mọi thứ trong quá khứ đau buồn này... Xin nguyện làm những con chim kia...
Yên nghỉ nơi tổ ấm... Có lẽ chuyến đi xa này sẽ là cuối cùng...

Đỉnh cao của Desire luôn là lối chơi nặng nhọc không thể tưởng tượng, guitar dày đặc, giai điệu ai oán, sự kết hợp 2 vocal chính là sự hoàn hảo trọn vẹn!
Với A Ride In a Dream Crow, 5 phút đầu hoàn hảo chính là sự hiện diện đặc trưng nhất cho phong cách của Desire.
Có những lúc ca khúc như được thể hiện bởi 1 band Melodic Doom/Death bởi lối chơi thanh thoát, nhanh và quyến rũ vô cùng...

Thời điểm giây thứ 15 ở phút thứ 7... Lại một bước ngoặt trong ca khúc, khi tiếng đàn piano cất lên, giọng hát thì thào trong tiếng gió...
Mọi thứ trong thế giới này thật mông lung, mờ ảo... Ánh trăng kia, cánh rừng kia, bờ sông, ngọn núi kia... dường như mọi thứ đang cười nhạo ta... Nhục nhã, buồn khổ vì đây...
"Dance with me... Infinity... "
Câu hát cứ lặp đi lặp lại 3 lần trong tiếng đàn piano vang vọng cùng tiếng gió... Đơn giản vậy nhưng lại cắt sâu trong tim...
Đôi mắt tôi... Máu ùa ra...
Nước mắt tôi... vô vọng...
Ca khúc trôi đi dữ dội và vội vã điên cuồng... như con quạ kia đã quá mệt mỏi trên con đường trở về nơi trú ẩn...
"Bóng đen chính là ánh sáng trong tôi"... Bóng đen khép lại con đường gục ngã ấy...
................................
...

Solitude

Coi đây là ca khúc đẹp nhất album, mềm yếu nhất album... Một tuyệt khúc, đương nhiên là vậy... nhưng tôi không thể yêu nó vì đơn giản nó là 1 ca khúc của Candlemass.... Lối chơi đơn giản và không nhiều điểm nhấn (ngoài những đoạn solo đặc trưng của Desire)...
Solitude để lại duy nhất 1 điều ám ảnh chính là ca từ bi thảm. Ca khúc xoay quanh nỗi cô đơn hiện hữu trong tâm tưởng của người...
Tôi ngồi đây... ám ảnh bởi nó... Sự cô đơn vĩnh cửu là vậy... Tôi dường như không còn biết đến gì nữa ngoài nỗi buồn, sự dày vò, căm hận... và cái chết...
Hãy cho tôi được chết trong cô đơn...
Hãy để cát bụi lại về với cát bụi...
Hãy để cái chết là cuộc sống của tôi.............................

..................................
KHI NỖI BUỒN ÔM LẤY TRÁI TIM TA !!!.....................

Có lẽ đây chính là thời khắc hủy diệt tâm hồn ta...
Có lẽ đây là những gì còn lại...

When Sorrow Embraces My Heart là một phần đặc biệt của Pentacrow, với 3 phần nhỏ gắn liền với nhau...
Đây là 1 tổ khúc về 1 cuộc tình... đúng vậy, một cuộc tình đau khổ... Một câu chuyện có kết thúc bi thảm...
Tình yêu là thế đấy, luôn đau buồn, tuyệt vọng... Những ai mang trong mình một tình yêu dào dạt, nồng thắm và đơn phương sẽ hiểu...
"Khi nước mắt rơi...
Trong sự im lặng của một tâm hồn đau đớn...
Trong con sóng dào dạt của biền tỉnh... Sự giận giữ của gió, sự tàn khốc của lửa...
Đó là cơn thịnh nổ của biển nước mắt..."
Có lẽ ta đã khóc quá nhiều, hy vọng quá nhiều và dường như không chịu nổi sự mất mát ấy... Hy vọng quá nhiều lại càng khiến ta tuyệt vọng... Tình yêu mất đi trong tâm hồn chính là nỗi đau lớn nhất...
..........Khi phần 1 chỉ là một lời than vãn cho nỗi buồn của mình... với lối chơi lề mề, chầm chậm...
Rốt cục phần 1 và 2 chỉ là cái bàn đạp cho một cái chết bi thảm ở phần 3 ca khúc...
Phần 2 mang đến cho người nghe cảm giác tiếc thương, xúc động vì cuộc tình đó...
"Quá nhiều kỷ niệm... Quá nhiều điều luyến tiếc...
Giờ đây chỉ còn lại 1 mình tôi...
Những tiếng thì thầm của em vẫn còn vang vọng nơi đâu trong tâm trí tôi... Nó chìm vào quên lãng cùng nước mắt...
Em làm tổn thương trái tim tôi thật rồi...
Và tôi sẽ chết..."
Chỉ đơn giản như vậy, chết vì yêu... Tình yêu đáng giá như vậy sao???
Khi mà Pentacrow đưa người nghe từ track1 và 2 là nỗi buồn khổ không nguyên do, cứ Doom là vậy, lúc nào cũng buồn và tuyệt vọng... Chẳng còn biết vì sao nữa... Con người ta là vậy, buồn khổ...
Còn When Sorrow Embraces My Heart lại khác... Vì tình yêu mà thế đó...
Với ta, với anh, với em... Tình yêu đều giết chết mọi thứ...

Phần 3 là những giây phút đỉnh cao nhất của Pentacrow...
Một đoạn nhạc (chỉ nói là như vậy) bao hàm mọi thứ tê tái, ai oán nhất của trần gian...

Như các ca khúc tuyệt vời và có ý nghĩa đặc biệt khác của Desire, phần 3 mở màn 1 cách trống rỗng vô hồn...
Luẩn quẩn nơi đâu... Giữa bầu trời ngào ngạt, giữa cảnh trời chiều cô đơn, đàn quạ bay tan tác...
Giọng thơ thì thào lững thững đi giữa không gian ấy...
Tiếng đàn guitar gẩy nhẹ nhàng, trôi êm đềm trên tiếng sáo mông lung... Không gì có thể tả nổi cảm giác này nữa... U sầu, buồn bã...
Hình ảnh hiện ra trong tâm thức thật đẹp... Giữa cành chiều hoang tàn ấy, Anh tựa đầu vào tảng đá và cất lên tiếng ca... Sáo hay đàn cũng chỉ như tiếng gió mà thôi, hòa quyện vào nhau... Buồn man mát...

Ah, gloomy feeling! Oh, mournful melancholy!
Godess of black darkness of the sentiment that freezes me
Heavenly and divine is the remembrance, the memory of your kiss
(Oh sorrow, embrace me... in your arms I wish yo die)
Burning in my chest, that wide sky of Desire...

Tiếng guitar cất lên như chính lưỡi dao cứa vào trái tim vậy... Nhọn hoắt, đau buốt...
Vocal hay 1 cách não nề, chính vocal và guitar là những gì truyền cảm nhất trong lối chơi của Desire, hoàn hảo, nó hoàn hảo quá mức cần thiết khi khiến người nghe cảm thấy tuyệt vọng thay cho chính nhân vật trong ca khúc...
Ca khúc là 1 mảng tối, buồn bã bao phủ khắp nơi.
"Nỗi buồn ơi... hãy chiếm lấy ta... cuốn ta đi cùng ngươi...
Trên thiên đường hồi tưởng, trên tình thương kỷ niệm... nụ hôn của em...
Trong vòng tay của nỗi buồn... tôi nguyện được chết..."
3 phút liên tiếp với 1 giai điệu chậm và u sầu không tưởng... Chưa một ban nhạc nào có giọng hát tuyệt vời như vậy, cào xé và tang thương, thì thầm nhưng uất ức...
Solo guitar lead tuyệt vời! Chỉ biết nói vậy!
Giọng ca nam gầm gừ và chua chát, guitar lead thê lương. Có vẻ như người đánh trống mệt mỏi ủ rũ với mái tóc dài, người chơi guitar đứng trên đỉnh núi với những đoạn solo ngào ngạt trong tiếng gió, giọng hát ấy lại như của 1 người đứng tựa vào cây thì thầm với chính bản thân mình... Và xa xa nơi đâu, giữa đồng cỏ hay trên trời ca lộng gió, người con gái nào đó đang khóc than và kêu gọi với giọng ca trong vắt...
Một ca khúc đẹp lạ thường, hay kinh dị... Giọng hát nữ đệm trên nền guitar u sầu, giọng ca nam ảm đạm...
Ca khúc dần khép lại khi giữa bầu trời ấy chỉ còn tiếng gió trên đỉnh đồi...

Ta chỉ biết nhắm mắt lại, chỉ để che đi ánh sáng quanh ta, chỉ giúp cuộc đời thêm u tối đi khi nghe ca khúc này............. và chỉ để nước mắt đỡ trào ra..............
Khi ta phải chứng kiến cái chết của người....................................

"When sorrow embraces my heart, it dies alone!
True love never dies...
Love is suicide..."
Khi nỗi buồn ôm lấy trái tim tôi...
Chết cô đơn...
Tình yêu thật sự không bao giờ chết...
.........LOVE IS SUICIDE..................................

Có vẻ giữa cánh đồng ấy... Chỉ còn người đàn ông đang nói những câu cuối cùng của cuộc đời...
Mái tóc dài ủ rũ, cúi gằm... Lên đạn và 1 giây sau, trong trời cao lộng gió im thim thít chỉ còn tiếng nổ vang xa...
Khi người đàn ông đã chết... Tình yêu của anh mới quay lại...
Chỉ còn tiếng kêu than, tiếng khóc lóc...

Thế đấy... Tình yêu đến rồi ra đi... Để rồi ta ra đi vì nó... kết cục là vậy... Vậy sao lại còn khóc than chi...

Ca khúc khép lại trong 1 bi kịch tình yêu...
1 người tự tử và 1 người khóc than...
Chưa bao giờ 1 ca khúc lại có cái kết bi thảm như vậy............
......



Death Blessed By A God
Là phần kết của Pentacrow, sau một tuyệt khúc như When Sorrow Embraces My Heart... dường như "Death Blesssed By A God" là 1 ca khúc trùi đi nước mắt...
Tôi không muốn nói về ca khúc này sau khi lắng nghe When Sorrow Embraces My Heart... cũng không muốn nghe nó... đơn giản cái tổ khúc 3 chương kia đã chiếm lĩnh tâm thức người nghe hoàn toàn mất rồi... Đáng nhẽ ra Desire không nên làm vậy... Lạc lõng và chưng hửng...

Nhưng rõ ràng, Death Blessed By A God thật lạc lõng, cả về lối chơi lẫn ca từ, một ca khúc mang đậm phong cách Doom/Death, xa rời đi phong cách Depressive Doom/Gothic của Desire...
Ca từ vẫn vậy, chỉ có cái chết và nỗi buồn bao phủ... Nhưng sao lại như vậy khi When Sorrow Embraces My Heart đã giết chết nhân vật chính của chúng ta... Giết chết trần gian, giết chết tâm hồn của người nghe...


PENTACROW kết thúc thật sự trong sự kỳ lạ, khó hiểu và thật sự là sợ hãi...
The Crow Shelter
Dường như con quạ kia đã tìm ra điểm dừng của mình...
Giữa bầu trời im bặt ấy... Nó cứ bay và cứ kêu thương tiếc... Chờ đợi và hy vọng...
Con quạ tưởng như đã chết giữa chuyến đi nay đang tìm về gia đình của mình...

Pentacrow khép lại trong những tiếng bay của cả đàn quạ...
Chúng tìm thấy nhau...
Gia đình tìm thấy ta...
Tình yêu đã tìm thấy ta...
Đó là niềm vui của con quạ...
Nhưng chắc chỉ trong là giấc mơ.............................................





http://www.axifile.com/?8812418
http://rapidshare.com/files/9527858/Desire_-_Pentacrow__1998_.rar

No comments: