Cái chủ đề "Bốn Mùa" nằm trong một album Black Metal có lẽ là chưa nhiều... Trong nhiều thời gian tìm tòi nghiên cứu, Nguoidien mới chỉ biết Desecrated Grave với demo "Dying" cũng là một tổ khúc 4 mùa ảm đạm Doom/Black...
Nhưng với "Bốn Mùa Trầm Cảm", Nocturnal Depression đưa âm nhạc cứa sâu vào nội tâm của người nghe, mỗi mùa chuyển giao bằng tâm linh của con người, bốn mùa là bốn thời điểm, bốn tâm trạng khác nhau và cũng có 1 cái chết...
FOUR SEASONS TO A DEPRESSION...
So với những phát hành trước kia của Nocturnal Depression thì đây là released thứ 2 mang phong cách Depressive Doom/Black trong âm nhạc, những album/demo đầu tiên (Near To THe Stars, Soundtrack To A Suicide...) đều mang tính Old Black/Dark Ambient (dù đôi khi cũng có những ca khúc đầy mặc cảm trong nội tâm), album Nostalgia là album kinh hoàng cho những người trầm cảm, nó quá u sầu so với cái định nghĩa Suicidal Music...
Và khi demo "Bốn Mùa" này phát hành... Thoạt nhìn qua thôi người ta cũng đủ biết ... sẽ lại là một cuộc đời bi tráng trong âm nhạc...
.........................................................................
Bốn mùa... Một năm... Năm cuối cùng của cuộc đời...
MÙA XUÂN...
(Nguoidien xin trích 1 đoạn viết ngắn của Tonia (VNRW))
Xuân về trên vùng giá băng
Bức hoạ mùa xuân ở đây không có cỏ hoa mơn mởn, chim chóc líu lo mà chỉ là tuyết phủ kìn trời, con người nhỏ bé lê bước trên con đường mòn phủ trắng - mùa xuân lạnh lẽo. Trống chậm lề mề như mang theo cái ảm đạm của khí trời thêm phần guitar làm nền lạnh thấu sương, như vậy là lảng vảng đâu đây có một tâm hồn đang rỉ máu. Cái suy nhược của ca khúc nằm ở lối chơi lặp lại giai điệu của guitar, thực ra là chỉ có một câu nhưng lại được đánh trong hơn10', điều khốn nạn là nó lại hay khủng khiếp - ai đó có iêu ca khúc này cũng là lẽ đương nhiên...
Đúng vậy, cái sắc xuân ở đây sao lại u tối ảm đạm đến vậy ??? Mùa Xuân đáng nhẽ phải là cái mùa đẹp nhất, tươi sáng nhất của con người, của thiên nhiên...
Nhưng không, Mùa Xuân ở đây lại là mùa của sự đau khổ, tuyệt vọng...
Cái âm nhạc thì suy nhược và trái quy luật của thiên nhiên... Nó không nhanh, không chậm, Nocturnal Depression chơi 1 tuyệt phẩm đều đều và hoàn toàn bình thường... Thế nhưng trong từng nôt nhạc, cái giai điệu Xuân ấy lặp đi lặp lại không ngừng...
"Nó lại hay khủng khiếp"... đúng vậy, cái giai điệu không thể tin rằng N.D lại có thể chơi 1 ca khúc tuyệt vời đến vậy...
Mùa Xuân cứ trôi đi cùng năm tháng, 10 phút cho mùa Xuân... cho nỗi buồn, cho sự tuyệt vọng của 1 người... Người tồn tại trong ca khúc...
Xuân đi... Hạ đến...
Cái mùa hạ thật mệt mỏi... Âm nhạc lề mề chậm chạp, cái thứ giai điệu khiến người ta không còn cảm giác về thời gian...
Mùa Hạ là mùa âm thanh Doom chiếm lĩnh, đúng với bản chất của 1 người chơi Doom/Black... Mệt mỏi, uể oải... Và trong thâm tâm của con ngườ... Mùa Hạ, anh ngồi trong bóng tối, không động đậy... nghĩ ngợi về cái chết... về cái mong muốn được giải thoát bản thân... Chỉ còn một lối đi duy nhất... Tự Vẫn...
Mùa hạ khiến con người muốn vứt bỏ mọi sinh hoạt của mình...
Những phút giây cuối cùng của Mùa Hạ, khi Người đứng dậy bước ra khỏi bóng đêm... Trong cái âm nhạc nhanh hơn 1 chút...
Người vùng vẫy và hét lên câu hát cuối cùng trong Mùa Hạ... "LET ME DIE !!!"
"Hãy để tôi được chết..."
Và con đường của Người... Mùa Thu... Con đường cuối cùng... những giây phút cuối cùng...
Trên con đường ấy... Âm nhạc lãng mạn... nhẹ nhàng... những tiếng guitar nhẹ như chính mùa thu của con người...
Nhưng Mùa Thu cũng chẳng có tiếng gió, chẳng có tiếng mưa... chẳng có gì cả... Làm sao còn gì nữa khi trên con đường Thu ấy, Người đã vứt đi mọi kỷ niệm, mọi nỗi buồn... Có lẽ Người đã chuẩn bị mọi thứ, chuẩn bị cho chuyến đi của mình...
Và khi thời khắc giao mùa đến...
Những giây phút cuối cùng của Mùa Thu là những đoạn nhạc tuyệt vời nhất, trầm cảm nhất và buồn bã nhất...
Có lẽ chưa bao giờ 1 ca khúc lại khiến nước mắt chảy nhiều đến vậy...
Những lời nói sao thật khổ đau..
"Sorrow of my friend... Sorrow of Autumn...
This is my deprression"
"Depressive Autumn..."
"Come back to my life... Rain..."
"Kill my life..."
Những tiếng guitar riff dày đặc trên cái nền trống chậm chạp xen kẽ tiếng đàn gẩy nhẹ nhàng...
Và Mùa Thu kết thúc trong sự buông xuôi của Người... Đoạn đánh trống cuối bài thật kỳ lạ, chỉ là những tiếng trống vô hồn... vậy mà sao lại khiến con người ta đau khổ đến vậy...
Và mọi thứ đã hết... Kỷ niệm, nỗi nhớ, tình thương yêu... tất cả mọi thứ đã hết...
Chỉ còn lại ... Mùa Đông và 1 cái chết...
Mùa Đông đến trong âm thanh điên cuồng tàn bạo... Có lẽ trong tâm thức của Người... Cùng đường mất rồi... Chỉ còn cái chết mà thôi...
Sự giận dữ bao phủ khắp nơi...
Mùa Đông cứ thế trôi đi trong cái âm nhạc điên cuồng và lạnh lẽo... 10 phút... Quá ngắn cho sự kết thúc của của một cuộc đời trầm cảm...
Nhưng như thế cũng là quá đủ...
Đủ để ta nhận ra cuộc sống của Người đã kết thúc, và có lẽ đôi khi chính ta cũng kết thúc bởi nó...
Thật lạ khi nghe demo "Bốn Mùa" này, việc đầu tiên mà tôi làm là nhấn "REPEAT ALL"...
Xuân, Hạ, Thu, Đông rồi lại Xuân...
Và có lẽ thời gian cứ thế mà trôi... Rồi sẽ có thêm một người lại ngã xuống vì nó...
Bốn Mùa Trầm Cảm...
...Một cái chết...
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment