Đây khó có thể chấp nhận là 1 bài review... hiểu đơn giản, nên gọi là 1 bài giới thiệu album.
Nếu bạn là người muốn hiểu Depressive Black Metal là gì...
Nếu bạn đang đi tìm những gì phủ nhận, trái ngược lại hoàn toàn cuộc sống này...
Nếu bạn đang là người chán đời...
Hãy nghe nó... Rakbladsvalsen.... album năm phát hành đầu năm 2007 của Hypothermia.
I. HYPOTHERMIA
Hypothermia là ban nhạc đến từ Thụy Điển, một điều rõ ràng là ở Thụy Điển những band có theo hướng "depression and suicide" không nhiều (........ Katatonia đây mà.......). Và Hypothermia hay nhiều band depressive black metal khác ở Thụy Điển đều là project của nhau, dễ hiểu hơn, khi click vào tên Hypothermia trên metal-archives, từ đó ta tìm ra những ban đi cùng con đường của Hypothermia, họ giống nhau, chơi nhạc cũng giống nhau...
Nếu không tính đến LIFE IS PAIN và TRIST, 2 band doom/black cực trầm cảm của CH Séc thì Kyla, Lifelover, Durthang, Life Neglected, Nihilum, Dimhymm... đều là những band depressive black metal cực kỳ ambient, raw, có band down-tempo, có band dữ dội, có band trầm uất hết mức......
Trở lại với Hypothermia, ban nhạc của Kim Carlsson thành lập năm 2002 với lượng phát hành đáng kể trong vòng 5 năm thành lập, sơ bộ có 13 đĩa đã phát hành, không tính 1 số split/demo unreleased.
Trong mọi đĩa đã thu âm, không một đĩa nào có chất lượng thu âm tốt như album Rakbladsvalsen (phát hành bởi Total Holocaust), đồng thời cũng không 1 đĩa nào mang tính ambient, down-tempo như vậy!!!
Và 1 điều nữa........ Người Điên cho rằng... Rakbladsvalsen là album hay nhất từ trong mọi đĩa của Hypothermia!!!
II. Rakbladsvalsen
1. DEL 1
Chuẩn mực cho định nghĩa thế nào là Depressive Black Metal. Guitar rè vừa phải, tempo chậm chạp, giai điệu lặp đi lặp lại, trống cũng vậy, chậm chạp, uể oải, không bao giờ thay đổi nhịp dù guitar có thay đổi, vocal rè hoặc xa xăm như tiếng thét, mọi âm thang đều mang tính ambient...
Đúng vậy, DEL 1 của album là như vậy... Cực kỳ depressive! Tất nhiên kiểu depressive của Hypothermia không giống như những band Doom Metal kiểu như Desire, Ea... cũng không thể giống Doom/Black kiểu Nocturnal Depression, Funeral Mourning...
Khi mà những giai điệu u tối ,chậm chạp và đầy uất hận của Doom đều tạo cảm giác sâu lắng và dễ tạo cảm xúc thì ở đây, điều đó hoàn toàn ngược lại!
Thứ âm nhạc của Hypothermia hết sức vô hồn! Một đoạn nhạc dài tận 34 phút và dường như không có 1 chút gì biến đổi trong suốt thời gian đó!!! Và cái hay, cái sầu cảm, cái điên cuồng chính là ở chỗ đó! Một điều dễ nhận ra là nếu Hypothermia có chơi duy nhất 1 ca khúc này với thời gian lên tới tận 79 phút cũng chả vấn đề gì.......... Vì với lối chơi kiểu như vậy, ca khúc càng dài bao nhiêu khiến người lại càng phải nghe bấy nhiêu...
DEL 1 là ca khúc đặc biệt, sự mở đầu đầy mệt mỏi và trầm cảm! Âm nhạc như được chơi bởi 1 người không còn biết làm gì trên thế gian này nữa... Cứ lặp đi lặp lại hành động của mình, cuộc sống vô ý thức, không niềm tin, không hy vọng...
Âm nhạc vô hồn và lạnh lẽo.
Khoảng 15 phút đầu là 1 lối chơi duy nhất, vocal đôi lần xuất hiện trong sự gằn gọc kinh khủng. Phảng phất chính là sự sợ hãi và căng thẳng!
Nếu ngay cả bạn là 1 người vô hồn, một người chả biết tí gì về Depressive hay Negatively thì khi nghe DEL 1 cũng đủ nhận ra nó đang hướng về cái gì... Nhưng thực ra lại chẳng có gì... Nothingness, Emptiness... Âm nhạc vô hồn cho kẻ vô hồn...
Đại loại là vậy...
Không thể cưỡng lại cái cảm giác khi nghe nó, giận giữ, căng thẳng và sợ hãi... Khi nghe cái album này, khi nhìn thấy ca khúc 34 phút này... Tôi không biết sẽ nghe nó khi nào... một ca khúc quá dài...
Lần đầu tiên khi nghe nó là cái ngày đi xe máy đi học, giữa buổi trưa nắng vã mồ hôi, cả đoạn đường đi hết đúng 35 phút... đúng cả ca khúc này... Thật may là cũng không sao... chỉ nhớ rằng cả ngày hôm đó mình nghe đi nghe lại bài này... Từ lần thứ 2 trở đi chỉ biết nhắm mắt lại và chìm vào cái thế giới mông lung, huyền ảo và vô định hình...
Khoảng thời gian từ phút 15 trở đi dường như guitar có sự biến chuyển về nhịp độ và giai điệu... Lần này còn tê tái hơn nửa đầu ca khúc...
Chậm chạp và u ám kinh khủng khiếp......
Thật dở hơi khi quên chưa nói rằng........ Giai điệu nó hay khủng khiếp, chỉ là 1 cây guitar, 1 bộ trống...thứ giai điệu tối tăm, sáo rỗng nhưng không thể cưỡng lại nó... sức mạnh của sự phủ định...
Đôi khi có vài giây phút tempo nhanh và mạnh hơn thời điểm nào đó, nhưng chung quy lại nó trôi đi lại trở về cái trạng thái lề mề và sầu não...
10 phút cuối... Chính xác là từ phút 21 trở đi............. đit. mẹ nó... buộc phải thốt lên như vậy... hay không chịu được...
Nếu một người khoái nghe Doom thì cũng nên nghe đoạn này... rõ hơn là buộc phải nghe... Đoạn kết là vậy đó, chậm đi 1 chút... dai dẳng hơn 1 chút... u sầu hơn bội phần, kiệt quệ hơn vạn phần........
Cứ như vậy, âm nhạc dần dần đi vào ngõ cụt... và trôi xuống cái dốc của sự im lặng...........
34 phút 25 giây trôi qua... Chả còn gì đáng để nói...
2. DEL 2
DEL 2 khác hoàn toàn DEL 1. Thứ nhất là chỉ dài 9 phút 50 giây, thứ 2 là nó có 2 phần tách nhau rõ rệt.
Coi 3 phút đầu tiên là 1 phần với đoạn solo guitar ẻo lả và nhàm chán... đoạn này thật sự sến nếu nghĩ Hypothermia là band chơi DEL 1
1 giây im lặng chuyển sang phần 2 với tốc độ và phong cách đặc trưng của Hypothermia.
Và cũng không có gì để nói... đúng hơn là không có gì diễn tả nổi... khoảng 4 phút cuối của DEL 2 thật tuyệt! Giai điệu và tempo đều chậm lại, vocal là thứ thừa thãi trong khoảng thời gian này. Chả còn gì tả nổi cái cảm giác depressive nữa!
Hypothermia đã thành công tuyệt đối khi để lại trong lòng người nghe cảm giác trống rỗng, sự mơ hồ về cuộc sống, sự hiện diện "dấu hỏi" của sự phủ định... Chính là vậy...
DEL 2 kết thúc trong đoạn solo guitar từ nhanh rồi chậm dần... cực kỳ tai quái và sợ hãi...
3. DEL 3
Đỉnh cao nhất trong album này có lẽ là 6 phút ngắn ngủi của DEL 3.
Mọi thứ đều đỉnh điểm, guitar thì vẫn luôn như vậy, rè rè và khô cứng... drum uể oải mệt mỏi như người sắp chết...
Vocal chính là điều đáng nói của Del3, thê thảm và hoang dã!
Trên cái nền giai điệu chậm chưa từng có, như một tấm vãi trắng cứ phe phẩy trong cơn gió nhẹ của bầu trời đêm... Sợ và ám ảnh...
Ca khúc này Kim hát nhiều nhất, và thật ra là than vãn, hét và khóc lóc...
Trong căn phòng tối đen, ánh sáng nhỏ nhoi qua ô cửa sổ... Cứ hét và cào cấu bản thân... mặc kệ trần gian...
Để ta được trở về điểm dừng của cuộc sống.............
4. DEL 4
Điểm dừng của cuộc sống............
Có lẽ nên đặt tên cho DEL 4 như vậy... Không còn gì cả, không có tiếng nói nào cả...
Nhẹ nhàng, êm đêm, tuyệt vọng và buồn bã...
DEL 4 được thể hiện dưới lối chơi Depressive Rock/Post-Metal, sự thăng hoa trong lối chơi đầy uẩn khúc của Kim.
Những tiếng đàn gẩy nhẹ nhõm trên hồi trống mệt mỏi, tưởng như ta đang nghe 1 bản nhạc yên bình, tĩnh lặng trong một cơn gió mát...
Nhưng ngẫm lại, trong hoàn cảnh của album, trong thực tại cuộc sống........... Trong chính cuộc đời của ta... Có lẽ không phải vậy...
Suốt 11 phút lãng mạn và bình yên... Ta trở về với thực tại... Ta vẫn sống, ta vừa bỏ phí 1 tiếng đồng hồ khi nghe album này....
Đúng là bỏ phí vì nó rỗng tuếch và vô hồn... Chỉ chết đi ta mới hiểu giá trị của nó...
Một album từ đầu đến cuối chỉ cố gắng cho người nghe cảm giác trống trải thật đặc biệt....
Hãy nghe nếu muốn hiểu thế nào là Depressive Black Metal...
Hãy nghe nếu đang đi tìm những gì phủ nhận, trái ngược lại hoàn toàn cuộc sống này...
Hãy nghe nếu đang là người chán đời.......
++++++++++++++++++
DOWNLOAD: http://ifolder.ru/797386
Có thể tìm những band cùng kiểu này như: MRAK, Trist, Life is Pain, Defaillance, Grisatre...............
Friday, June 8, 2007
Review: HYPOTHERMIA - Rakbladsvalsen - emptiness & nothingness.........
Tags
black,
depressive,
hypothermia,
Rakbladsvalsen,
review
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
1 comment:
Xin chân thành cảm ơn , bạn đã giới thiệu với tôi cả 1 thế giới tối tăm mà tôi vốn thuộc về nó . Cảm ơn bạn
Post a Comment